Có những khoảnh khắc, không cần ai đi cùng, ta vẫn thấy thế giới đủ đầy.
Mùa thu Nhật Bản, lá vàng rơi như mưa trên những con phố cổ. Tôi khoác lên mình bộ kimono, bước chậm rãi giữa không gian vàng óng ấy. Không tiếng nói, không ồn ào, chỉ còn tiếng gió, tiếng lá chạm đất và nhịp tim mình hòa vào khung cảnh.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: mặc kimono không chỉ để đẹp trong một bức hình, mà còn để cảm nhận sâu sắc hơn về chính mình. Giữa sắc vàng mùa thu, tôi thấy sự tĩnh lặng, sự dịu dàng và cả một nét kiêu hãnh rất riêng đang hiện lên từ trong ánh mắt, nụ cười.
Đôi khi, đi một mình không có nghĩa là cô đơn. Đó là hành trình để lắng nghe bản thân, để lưu giữ một khoảnh khắc mà sau này, khi nhìn lại, ta sẽ mỉm cười và nói: “Ngày ấy, mình đã thật sự đẹp theo cách riêng của mình.”